Ái Kiều - Theo PLXH
Tôi đã một lần trải qua thời khắc lưu luyến trong cuộc đời...
Ngày sắp chia tay hồi còn học trung cấp tôi đã khóc rất nhiều, khóc công khai vì không thể kìm được nước mắt. Tôi còn nhớ như in mình đã ngồi gọt giũa một mảnh của quả xà cừ nhặt được trong sân trường thành con cá heo, cặm cụi để giấu những giọt nước mắt một mình nhưng không giấu nổi.
Đến bây giờ, chính thức tạm biệt một thời học sinh. Ba năm gắn bó với bạn bè trên ghế của một thời phổ thông mà sao nhiều kỉ niệm đến vậy. Tiếng trống bế giảng vang lên trong không gian này, dường như tất cả đều òa khóc. Bởi kỉ niệm cứ thế ùa về trong trí nhớ…
Nhớ những buổi thể dục ngoài trời nghịch ngợm. Cả hội chơi nhảy dây rồi mùa đông cũng thấy nóng khủng khiếp, mình xí nhảy đôi mà cậu bạn cứ chối đây đẩy. Rồi chơi trò nhảy bước thành ra nhảy vào hố. Thấy có đứa xúi về bôi dầu gió thế là mình thực hiện luôn. Hôm sau chân sưng to tướng tập tễnh tới lớp nhưng vẫn nhe răng cười hì. Nhớ trò đuổi bắt dưới mưa phùn, túm được vào áo tên béo nhất, hắn văng mình bay tận đâu đâu. Nhớ những cơn mưa tầm tã mọi người đứng co ro bên nhau dưới nhà để xe để rồi khi cơn mưa vừa dứt tất cả ùa ra, thi nhau té, trêu nhau cười nghiêng ngả.
Rồi hè tới, cả lớp lại có những trò nghịch mới, lấy nhị bông hoa phượng chơi chọi nhau y như chọi gà. Có đứa còn ngồi tỉ mẩn xé hoa phượng ép vào vở thành con bươm bướm, đẹp ghê! Và làm sao có thể quên được tình cảm của tuổi học trò, trong sáng biết bao. Mình thích ngắm cậu từ phía sau, kể từ lần đầu tiên, có cái gì đó đã len lỏi vào tim mình rồi.
Thế mà đã tới lúc phải chia tay, vừa khóc mà cả hội rủ nhau chụp ảnh kỉ niệm lại thấy tất cả chưa bao giờ rạng rỡ như thế. Thấy mấy tên con trai cứ liếc trộm suốt, chắc lần đầu thấy bọn con gái trong lớp mặc áo dài sao mà xinh.
Không chỉ có những kiểu ảnh này để lưu giữ, trong suốt mấy năm qua đã có bao kỉ niệm đáng để lưu giữ và tôi tin rằng, tất cả đã lưu giữ trong tim mình rồi.
Ta nhớ mãi hoa bằng lăng phớt tím
như nét mực in trên trang vở học trò
Ta nhớ mãi những chùm hoa phượng đỏ
như bao điểm mười cô giáo đã cho
Ta nhớ mãi những chiều hè lá sấu
xao xác dưới chân gợi xao xuyến êm đềm
Ta nhớ mãi những dậu hoa nho nhỏ
những trận cười sung sướng âu lo…